Nhất Chi Mai - Thiền Làng Mai với thế hệ trẻ Việt Nam

Tuesday, December 15, 2009

“Chỉ cần trong cuộc đời xuất gia chị giúp được một người từ bỏ ý định tự tử, vui vẻ trở lại với cuộc sống hiện tại là chị thấy cuộc đời đi tu của mình đã là một lựa chọn đúng đắn…” Tôi vẫn nhớ những lời sư cô Thi Nghiêm nói với tôi và một người bạn tại nhà khách xóm Mây Đầu Núi vào cuối tháng 8/2009. Hôm đó, là ngày cuối cùng tôi ở lại xóm, kết thúc gần một tháng thực tập phương pháp Thiền Làng Mai cùng quý thầy cô Bát Nhã.



Gần một tháng ở đó, tôi đã chứng kiến người bạn trẻ làm cùng công ty bị khủng hoảng tinh thần trầm trọng và có ý nghĩ: bản thân mình chỉ xứng đáng để chết; áp lực gia đình, áp lực công việc đã khiến cho bạn chối bỏ chính mình và muốn hủy hoại bản thân. Sau khi nói chuyện với quý thầy cô và thực tập hơn một tuần theo phương pháp Thiền Làng Mai tai tu viện, bạn đã vui vẻ trở về với cuộc sống và chia sẻ với tôi: hơn lúc nào hết tôi thấy mình xứng đáng để sống.

Cũng trong tháng đó, tôi gặp một cô giáo trẻ chuyên dạy học sinh giỏi bị áp lực về thành tích trong ngành lặn lội từ Thái Nguyên vào tu viện xin thực tập, một bạn làm nhân viên văn phòng của một tập đoàn taxi lớn chán nản với công việc và mang theo nỗi đau khổ chưa nguôi vì người bạn trai qua đời trong vụ sập cầu Cần Thơ. Chúng tôi đã ngồi thiền, tụng kinh, chấp tác, thở, thiền hành…cùng quý thầy cô. Mặc dù thời gian chúng tôi thực tập ở đó không lâu, có nhiều chuyện không như ý muốn xảy ra từ phía bên ngoài và chúng tôi chưa phải là những cư sĩ thực tập xuất sắc nhưng chúng tôi đã nhận được sự yểm trợ hết long từ quý thầy cô. Khi bước ra khỏi tu viện trong chúng tôi ai cũng có sự chuyển hóa rõ rệt, bình an hơn, vững chãi và hạnh phúc hơn.

Bản thân tôi đến với Bát Nhã vì nhiều lý do, nhưng lý do thu hút tôi nhất là đi tìm đáp án cho câu hỏi: tại sao phương pháp Thiền Làng Mai chỉ xoay quanh việc hướng dẫn sống chánh niệm, thở, cười…mà lại trở thành pháp môn nổi tiếng thế giới, xuất hiện trong quốc hội Mỹ, Nga, Ấn… và giúp được nhiều người chuyển hóa tích cực nhanh chóng?

Những ngày đầu đến tu viện, tôi ngủ đến gần 9h-10h sáng, khi tỉnh dậy thì ôm lấy một vài cuốn sách của Sư Ông, tôi tò mò và liên tục hỏi các sư cô về những khái niệm trong các tác phẩm đó. Một sư cô lớn khuyên tôi trước khi tìm hiểu về những khái niệm thì hãy tập sống tỉnh thức trước đã. Tôi được gọi dậy sớm để ngồi thiền, tụng kinh, được dạy thở, cười, thiền hành trong chánh niệm. Tôi tập biến những công viêc mà trước đó tôi cho là cực hình: nhổ cỏ, rửa bát, giặt đồ, dọn nhà vệ sinh…thành công việc của niềm vui và sự bình an. Tôi tập để đôi dép cho ngay ngắn, úp bát nhẹ nhàng, ăn cơm trong sự biết ơn, bước đi vững chãi và bình an, tập tận hưởng sự mầu nhiệm của tạo hóa qua lá cây, ngọn cỏ, đám mây, bông hoa dại… Tôi chăm chỉ xuống lớp học uy nghi buổi tối cùng các chị em tập sự xuất gia. Đó không phải là lớp học dành cho tôi nhưng ở đó tôi đã học được những bài học quý báu về tình thương, về sự chấp nhận bản thân và hoàn cảnh, về những điều mà tôi chưa được học trong trường.

Khi rời khỏi tu viện Bát Nhã, tôi thấy bình an, biết ơn và tự hứa với bản thân sẽ thực tập pháp môn nghiêm túc khi quay lại với cuộc sống thường nhật. Một thời gian sau, công việc của tôi có nhiều thay đổi, sự thực tập của tôi có phần xao lãng, tôi được đề cử làm giám đốc phát triển dự án liên kết với một tập đoàn đa quốc gia. Tôi phải chuyển địa điểm công tác, phải đối diện với một núi công việc và quản lý một đội ngũ nhân viên mà tôi chưa hề quen biết…Chính trong thời gian bối rối đó tôi chợt nhớ tới lời cô Thi Nghiêm chia sẻ về sự màu nhiệm của hơi thở, giống như một chìa khóa giúp cho tôi có thể lấy lại được bình an và sáng suốt trong mọi hoàn cảnh. Tôi bắt đầu ngồi lai với chính mình không suy nghĩ về điều gì ngoài việc theo dõi hơi thở, tôi dành 15 phút mỗi ngày để ngồi trước ảnh của Sư Ông quán tưởng về năng lượng bình an. Rất nhiều lần tôi đã khóc vì hạnh phúc, tôi cảm thấy mình thật may mắn vì biết được pháp môn. Tôi hiểu rằng khi trong tôi còn những lo âu, căng thẳng, đau khổ thì người thân của tôi, nhân viên của tôi, khách hàng của tôi cũng sẽ gánh chịu hậu quả, sản phẩm của chúng tôi tạo ra sẽ không giúp ích được cho xã hội.

Chính suy nghĩ đó, tôi quyết tâm hóa giải những đau khổ, lo lắng của bản thân trước khi giải quyết những vấn đề liên quan đến công việc. Tôi trở về nhà ngồi lại với những người thân trong gia đình. Cha tôi mới trải qua cơn tai biến, sức khỏe và sự minh mẫn của cha đã giảm sút rõ rệt, khi chưa thực tập phương pháp Thiền Làng Mai, tôi thường khó mà chấp nhận được sự thật này và mang nỗi đau khổ trong lòng mà không biết cách hóa giải. Nhưng hôm đó tôi đã khóc cùng cha, đã hít thở và bình tâm giải thích để cha yên lòng. Tôi đã ngồi lại với mẹ kế của mình và nói lên tất cả những suy nghĩ tốt đẹp lòng biết ơn của tôi dành cho mẹ…Những nỗi đau trong tôi đang được hóa giải.

Tôi đã yên tâm trở lại với công việc, công việc của tôi đang tiến triển thuận lợi, mặc dù tôi chưa phải là một người thực tập tốt phương pháp Thiền Làng Mai nhưng tôi biết ơn vô cùng khoảng thời gian gần một tháng thực tập tại tu viện Bát Nhã. Mỗi ngày khi bước vào công ty, ngồi xuống bàn làm việc tôi thường lấy bài kệ của Sư Ông để tự nhủ:

Thở vào thở ra, Tôi là một bông hoa trao tặng sự tươi mát cho nhân viên, khách hàng…

Tôi là núi vững vàng dù công việc có nhiều áp lực, căng thẳng,

Tôi là nước tĩnh lặng soi chiếu rõ các vấn đề xảy đến với tôi,

Không gian thênh thang đang mở rộng trước mắt.

Có thể ai đó cho tôi là phung phí thời gian chỉ để tập thở, cười, đi bộ, ăn, ngồi… trong một khoảng thời gian dài tại tu viện Bát Nhã tôi xin chia sẻ: bạn cứ thở theo phương pháp Thiền Làng Mai đi và bạn sẽ hiểu vì sao người bạn của tôi đã được cứu sống còn tôi lại hóa giải những vướng mắc của bản thân và tìm được niềm vui trong công việc.

Hãy thở đi và bạn sẽ thấy vì sao tuổi trẻ Việt Nam cần thực tập phương pháp Thiền Làng Mai.

Nhất Chi Mai

0 Góp ý kiến:

TÂM THƯ TĂNG THÂN BÁT NHÃ

Tăng Ni sinh và bạn trẻ Việt Nam trong và ngoài nước "... Chúng tôi vô cùng cảm động khi đọc “Huyết Thư” trên mạng phusaonline ngày 30/9/2009 của quý liệt vị. Chúng tôi rất biết ơn quý vị đã hết lòng yểm trợ cho chúng tôi trong thời gian qua. Huyết thư đó đã trấn an cho chúng tôi rất nhiều. Chúng tôi biết trong hoàn cảnh nào quý vị vẫn luôn có đó cho chúng tôi như những người sư anh, sư chị của mình, luôn sẵn sàng nâng đỡ yểm trợ hết lòng cho chúng tôi khi chúng tôi cần đến. Tuy thế chúng tôi vẫn đang ở trong tình thế bị động và rất bất an. Tuy được lánh nạn tại chùa Phước Huệ ở thị xã Bảo Lộc tỉnh Lâm Đồng sau hai lần bị hành hung và bị đuổi ra khỏi Tu Viện Bát Nhã, nhưng chúng tôi vẫn đang tiếp tục bị áp lực phải rời khỏi nơi đây và bị đe dọa sẽ bị hành hung như lần trước..."

"... Chúng tôi là những người tu sĩ trẻ thuộc tăng thân Tu Viện Bát Nhã, chúng tôi đang bị lâm nguy vì sự việc xảy ra vừa qua tại TV Bát Nhã ngày 27/9/2009. Chúng tôi đã bị hành hung, đánh đập và bị đuổi ra khỏi Tu Viện trong khi ngoài trời đang mưa bão (Các bạn có thể xem chi tiết trên phusaonline). Hiện tại chúng tôi đang tạm lánh nạn ở chùa Phước Huệ - Bảo Lộc, Lâm Đồng nhưng lại tiếp tục bị áp lực phải rời khỏi nơi đây mà chúng tôi không biết phải đi đâu. Chúng tôi đang bị đe dọa là sẽ bị hành hung như lần trước như tại TV Bát Nhã trong nay mai. Tình trạng rất nguy nan và khẩn cấp. Vì vậy, chúng tôi viết thư này xin các bạn trẻ bên ngoài giúp đỡ..."

Bài mới đăng

Tổng mục lục