Chú ơi, có nghe chăng?
Trong tiếng mưa sa của ngày dông bão
Có tiếng khóc than
Của Đất Mẹ, của Tổ tiên giòng giống Lạc Hồng
Của giọt máu cùng đỏ
Của nước mắt cùng mặn
Của tình thương còn sót lại nơi trần gian…
Chú ơi, chú có thấy?
Trong cảnh hoang tàn đổ nát sau ngày giông bão
Dáng liêu xiêu của bao thế hệ
Ngóng trông hoài
Một tình thương xuất phát từ tim…
Thiên nhiên giận dỗi, lòng người chìm đắm!
Chú ơi, dừng lại, chú ơi!
Ngày chị con ra đi
Theo lý tưởng từ bi
Tóc xanh đà cắt bỏ
Đâu mang theo thứ gì.
Chị đi trong tăng thân
Chánh niệm, bước nhẹ lâng
Chị mang về phép lạ
Suối Hiểu-Thương trong ngần
Đơn giản mà mầu nhiệm
Soi sáng bao ngày qua
Tuổi trẻ con chìm đắm
Giờ mới tìm lối ra.
Con vừa tìm thấy con
Khi nói, làm, suy nghĩ
Trong tình thương chân lý
Sư cô chỉ con đi…
Tăng thân nuôi dưỡng con
Tưới tẩm nguồn hạnh phúc,
Sao chú nỡ chia lìa
Sao không chút xót thương!
Chú ơi, dừng lại thôi!
Xin vì chú, vì con
Xin vì tình Đất Mẹ
Cho đạo lý thường còn.
Chị ơi, em vững tin rằng,
Lửa thiêng còn đó, niết bàn không xa.
Cho dù giông tố có qua
Chị luôn vững chãi, từ hòa, tiến tu.
Cam lộ tưới mát hận thù
Tình thương vẫn mãi chu du tháng ngày…
Giác Thiên
(Hương Giang)
DỪNG LẠI, CHÚ ƠI!
Wednesday, November 11, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 Góp ý kiến:
Post a Comment