Phước Huệ, 02.10.2009
Ba mẹ thương kính của chúng con!
Chúng con là những sư cô, sư chú rất trẻ, yêu cuộc sống, yêu gia đình, yêu quê hương tha thiết. Từ mọi miền đất nước chúng con đã về đây cùng nhau xây dựng gia đình tâm linh đầm ấm. Chúng con nhận ba mẹ của các sư anh, sư chị, sư em khác là ba mẹ của chúng con. Ba mẹ là ba mẹ chung. Chúng con viết thư là viết cho tất cả các bậc làm cha làm mẹ. Chúng con biết ba mẹ đã nhận tất cả làm con của ba mẹ...
Ba mẹ thương kính! Một khoảng thời gian dài tăng thân gặp khó khăn, ba mẹ đã lo lắng cho chúng con thật nhiều. Nay sự việc đi đến chỗ gay gắt thì lòng dạ ba mẹ càng đau hơn. Cũng bởi vì ba mẹ thương chúng con quá. Chứng kiến con mình bị người ta đối xử không dễ thương thì lòng dạ ba mẹ nào chịu nổi. Dù ở xa, nhưng con biết, con thấy những giọt nước mắt rơi dài của ba mẹ, những bữa cơm nghẹn ngào của ba, những đêm ba mẹ thao thức suy tư lo lắng miên man cho chúng con. Nghĩ đến đó chúng con thấy có lỗi với ba mẹ quá, bất hiếu với ba mẹ quá. Mang trong tim tâm nguyện xuất gia mong sao có thể đền đáp công ơn sâu dầy của ba mẹ, vậy mà bây giờ lại để cho ba mẹ phải lo lắng vì chúng con. Lo lắng chúng con không đủ ấm, không đủ chỗ ngủ, không đủ sức khỏe và thậm chí nguy hại đến tính mạng trong tình cảnh hết sức bạo động từ bên ngoài. Nhưng ba mẹ thương, ở bên ngoài ba mẹ sẽ lo lắng nhiều hơn cho chúng con vì đó là nỗi lòng của bậc làm ba làm mẹ, và đồng thời ba mẹ cũng không biết rõ được tình hình của sự việc ở sâu xa hơn khu vực chùa Phước Huệ.
Chúng con đang sống trong chùa, có thể hơi chật chội cho tất cả các anh chị em (378 người). Nhà vệ sinh, nhà tắm, nhà ngủ... không đầy đủ và rộng rãi như Bát Nhã, đồ không đủ mặc, áo không đủ ấm, ngủ không đủ giường, không có nơi dạo chơi, hít thở không khí trong lành, và thậm chí có một số sư anh, sư chị, sư em bị cảm vì bị ướt mưa hôm trước... Nhưng ba mẹ ơi, những khó khăn đầu đời của chúng con có xá gì đâu với những khó khăn của ông bà tổ tiên và cha mẹ đã đối diện trong quá khứ. Để nuôi nấng chúng con có được ngày hôm nay thì ba mẹ phải trải qua bao nhiêu là đắng cay, gian truân. Tổ tiên ta đau thương mất mát biết mấy trong những cuộc chiến tranh tàn bạo. Bây giờ, người trẻ như chúng con đối diện với những khó khăn như vậy cũng là cơ hội để tự rèn luyện mình trong gian nan, thử thách. Chúng con là người tu dù còn rất trẻ, còn mới trong sự thực tập nhưng chúng con đã được học cách đối diện với khổ đau. Chúng con khác người đời, bởi chúng con đối diện bằng tâm chấp nhận và thương yêu. Khó khăn mà không oán thán, không hận thù mà ngược lại còn biết cảm thông, biết nhìn sâu, đã đem lại cho chúng con sự bình an, nhẹ nhàng trong tâm hồn. Nếu ghét bỏ, buồn phiền những kẻ không dễ thương ấy thì có lẽ chúng con không đủ sức khỏe để cười nói với anh chị em nữa. Nguồn năng lượng tiêu cực ấy sẽ rút hết tất cả sự yêu đời, lạc quan, thanh thản của chúng con mất thôi. Chúng con không bao giờ để những nguồn năng lượng tiêu cực trong bản thân bóp nghẹt và tự hại chính mình. Cũng có lúc chúng con cười không nỗi, thở không nhẹ, ngủ không thấy an, nhưng nhờ những nụ cười và ánh mắt tươi vui của anh chị em thì chúng con vực dậy được và mỉm cười được. May mắn lớn nhất cho tăng thân là chúng con vẫn còn bên nhau, dù ở chật một chút, thiếu thốn một chút, nhưng vẫn còn nghe tiếng cười giọng nói, thấy dáng đi của nhau thì chúng con đã có thêm năng lượng rồi.
Trong những hoàn cảnh khó khăn nhất, khi người ta sử dụng bạo lực hay chửi mắng với mong muốn làm thoái tâm Bồ Đề và dập nát tinh thần lạc quan, thương yêu, bất bạo động của chúng con nhưng hệ quả lại hoàn toàn ngược lại. Không hề nản lòng, chúng con trở nên trầm tĩnh hơn để nhìn nhận vấn đề. Chính vì Xã hội có nhiều tham đắm, giận hờn, oán thù, hơn thua vì quyền lực địa vị cho nên chúng con phát tâm xuất gia để tìm về con đường của chân thiện mỹ. Ngày hôm nay, những năng lượng vô minh ấy tìm đến để chúng con trực tiếp tận mặt và đối diện thì điều đó càng khẳng định mạnh mẽ hơn con đường xuất gia của chúng con là hoàn toàn đúng đắn. Chỉ có lời Bụt dạy mới đưa con người giải thoát khỏi những ràng buột đau khổ của cuộc đời và từ đó chúng con dốc lòng dâng tặng lại cho mọi người hoa trái của bình an, của tha thứ và thương yêu chân thành. Hơn bao giờ hết chúng con vô cùng biết ơn ba mẹ đã cho phép chúng con được xuất gia để cùng nhau làm bạn đồng hành bước đi trên con đường lý tưởng này, cho chúng con có cơ hội nhìn rõ và sâu hơn vào những thực tại của cuộc sống.
Ngay trong thời gian khó khăn này có những tin rất khả quan cho tăng thân mà con muốn báo cho ba mẹ được biết, đó là sự ủng hộ giúp đỡ của Hội Nhân Quyền Quốc Tế, các cơ quan quốc tế tầm cỡ và các tăng thân xuất sĩ, cư sĩ khắp thế giới, đang tạo ra những hiệu quả rõ ràng và có tác dụng rất mạnh đến sự việc. Và gần nhất với chúng con là tăng ni sinh Đà Lạt với “tình Linh Sơn cốt nhục” mà họ đã khẩn khoản viết trong “huyết thư” để gửi lên chính phủ. Các vị lớn trong ban Trị sự cũng đang dốc lòng bảo vệ tăng thân. Đây là lúc tình anh em đồng đạo xa gần của chúng con bộc lộ mạnh mẽ nhất, chân thành nhất và cứng rắn nhất so với thời gian vừa qua. Còn Thầy, còn sư anh, sư chị, sư em của chúng con ở Làng đang ngày đêm hướng về nguyện cầu và thực tập miên mật để gởi năng lượng bình an, viết thư yểm trợ tinh thần để giữ gìn Tâm Bồ Đề. Chúng con có niềm tin lớn nơi năng lượng Niệm Định Tuệ của Tăng thân, sự che chở bảo hộ của chư Bụt, chư Tổ, Long Thần Hộ Pháp và hồn thiêng sông núi của quê hương đất nước. Chúng con tin ở sức mạnh của tình người, sức mạnh của chân lý mà toàn thể những người có tấm lòng trên thế giới đang hướng về chúng con. Tất cả đang đối diện khó khăn cùng với chúng con, chúng con không hề đơn độc, tất cả chúng con là một khối. Điều quan trọng nhất cho tăng thân bây giờ là chúng con phải vững vàng bên nhau, ở yên bên nhau trong vòng tay che chở của mái chùa Phước Huệ. Bằng một niềm tin sáng suốt và mạnh mẽ chúng con biết rằng tăng thân sẽ vượt qua giai đoạn khó khăn này. Kính xin ba mẹ hãy yên lòng, xin đừng khóc vì chúng con nữa. Ba mẹ hãy mỉm cười và cùng thở, cùng nguyện cầu để khích lệ tinh thần cho chúng con nhé!
Trước đài sen chúng con xin qùy lạy để sám hối với ba mẹ vì đã làm cho ba mẹ phải buồn lo cho chúng con. Tội bất hiếu, chúng con chỉ biết cúi đầu sám hối và nguyện tu tập hơi thở nụ cười tinh chuyên hơn để làm cho ba mẹ vững niềm tin nơi chúng con. Nghĩ đến ba mẹ chúng con có thêm sức mạnh và ý chí để vượt qua khó khăn. Chúng con quyết không để cho ba mẹ phải khóc vì chúng con thêm một lần nào nữa.
Thương kính ba mẹ thật nhiều
Chúng con: Các anh chị em Bát Nhã.
Thư của Tăng Thân Bát Nhã gở cho Ba Mẹ
Friday, October 2, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 Góp ý kiến:
Post a Comment