Ngày này tiếp nối, những bất công không chiều hướng cải thiện mà mỗi lúc thêm dồn dập vây bủa lên thân thể tâm hồn những Tăng ni vô tội. Ngôi chùa Bát Nhã xinh đẹp hiền lành trở nên lạnh lùng vô cảm, những người thanh niên lạ mặt xuất hiện nhiều hơn, họ đi từng đoàn buông lời khiêu khích, quanh quẩn các xóm từ sáng đến chiều.
(Kể về những sự việc đau thương xảy ra cho Tăng Ni tại Bảo Lộc, Lâm Đồng)
Phần 1: Tiếng Chim Báo Bão
Con đường đơn độc dẫn đến ngôi chùa nằm sâu trong vùng cao nguyên heo hút, trên cơ thể một đất nước hình chữ S bắt đầu xuất hiện những vết thương. Vết thương hằng sâu hơn một năm mà nạn nhân là những người xuất gia trẻ, có tâm hồn trong sáng, với ước mong thật đơn giản: con chỉ muốn tu thôi!
Ở đây họ bị đánh đập, truy bức, làm nhục, dày xéo bởi nhiều nhóm người mạo xưng là Phật tử và bị ức hiếp bởi những người nhân danh công lý. Sức kham nhẫn chịu đựng của họ kéo dài từng ngày, từng tháng để trong đợi tin lành…Tiếng kêu cứu của họ như tan vào hư không. Đêm tối càng thêm tối. Bóng đêm xuất hiện giữa ban ngày. Ở đây họ bị ngược đãi như tội phạm. Những nhu yếu căn bản để duy trì sự sống của họ cũng bị tước đoạt. Quyền tự do, quyền được tu cũng bị khống chế. Họ như đàn chim non bị chiếm đoạt tổ ấm, đang thống thiết cất tiếng kêu tìm nơi an toàn để trú ngụ trong mưa bão.
Tu viện Bát Nhã ngày 27.9.2009.
Đêm qua mưa gió lớn. Trong những căn phòng tăng xá Rừng Phương Bối có một số huynh đệ còn đang ngủ vì nhiều đêm thức trắng để canh chừng những người lạ mặt tấn công. Rất nhiều đêm trước, sự bình yên trong tu viện bị xáo trộn, nhiều người thanh niên lạ mặt xuất nhập bất thường đập phá thiền đường, lấy mất chuông mõ, tượng Mẹ trong công trường Bông Hồng Cài Áo bị đập nát từng khúc, những tờ rơi đe dọa khủng bố vươn vãi khắp sân chùa ra ngoài cổng. Không những thế, Xóm Bếp Lửa Hồng bị người lạ đột nhập ni xá nhiều lần, lấy hết áo quần không chừa một thứ gì, sáng ra mới biết ai đó đã quăng đầy dưới suối. Đêm khuya hai xóm Bếp Lửa Hồng và Mây Đầu Núi bị ném đá xuyên cửa kính rớt vào phòng làm các sư cô vô vùng lo ngại. Từng đoạn ống dẫn nước xuống xóm Bếp Lửa Hồng bị đập nát, trám xi măng vào bên trong. Chờ đêm xuống, lúc tạm yên, huynh đệ cùng ra nối lại nhưng rồi vẫn tiếp tục bị đập phá.
Mấy tháng rồi, không đèn không điện, đêm tối lại càng thêm tối. Ánh đèn cầy le lói trong đêm khuya không đủ soi rõ để nhận biết những gì hung dữ đang rình rập xung quanh. Ba xóm bị cô lập từ cuối tháng sáu năm này. Phật tử và thân nhân của các huynh đệ từ khắp nơi đến thăm cũng bị chất vấn tra hỏi và đuổi đi. Ngày đến không người ra vào, không có ai quen thân ngoài những anh chị em đang bảo bọc cho nhau và nương nhờ tình thương của chư Tôn Đức gần xa. Đêm về bao nhiêu mối đe dọa rình rập. Ngày ngày loa phóng thanh liên tục phóng to, từng nhóm người lạ mặt luân phiên nhau chửi mắng vu khống và sỉ nhục. Bên bức vách trai đường là những tấm biểu ngữ vu khống ngạo ngược được treo đã lâu mà không chịu tháo gỡ.
Huynh đệ chúng tôi chỉ biết im lặng và cảm thông, không biết nói gì trước tình cảnh ấy. Dù nói thêm điều gì cũng không ai hiểu, không thể hiểu, không chịu hiểu. Tất cả đều bị bưng bít, tất cả đều bị tác động, luân thường đạo lý chỉ nằm trong kinh điển, luật pháp chỉ là giáo điều sách vở, chỉ biết làm theo ma lực uy quyền và mua chuộc.
Ngày này tiếp nối, những bất công không chiều hướng cải thiện mà mỗi lúc thêm dồn dập vây bủa lên thân thể tâm hồn những Tăng ni vô tội. Ngôi chùa Bát Nhã xinh đẹp hiền lành trở nên lạnh lùng vô cảm, những người thanh niên lạ mặt xuất hiện nhiều hơn, họ đi từng đoàn buông lời khiêu khích, quanh quẩn các xóm từ sáng đến chiều.
Mấy tháng qua huynh đệ nhường cơm sẻ áo cho nhau. Phật tử khắp nơi đem vào được chút gì thì ba xóm cùng chia sẻ. Bên hiên ni xá, những tấm nilon căn làm bốn gốc dùng làm bể chứa khi mưa về. Lấy nước mưa làm nước uống, lấy nước suối (nhiễm thuốc phun lá trà, cà phê) làm nước tắm gội. Thiếu nước nhờ người đào giếng cũng bị ngăn cản. Am cốc bị đốt nham nhở giật sập, điêu tàn như cuộc chiến. Bị rượt đuổi, bị người khác cầm hung khí ngang nhiên lao vào chém. Gọi công an, gọi chính quyền, đơn thỉnh nguyện kêu cứu thấu trời nhưng tình trạng cứ thế mà tiếp diễn. Trong khó khăn, tình huynh đệ càng thêm gần gũi thắm thiết, cùng nhau chia sẻ những khó khăn, chịu đựng mọi nhọc nhằn để duy trì khát vọng muốn tu.
Hai ngày trước đây, trong buổi chiều có lễ thiền trà mừng sinh nhật gia đình xuất gia cây Sen Trắng, các em tôi chuẩn bị cho giờ thiền trà là bánh và nước. Đơn giản nhưng uy nghiêm. Từng cây nến lung linh trong thiền đường Cánh Đại Bàng, từng búp sen trắng mủm mỉm cười. Các em tôi đứng thành hai hàng, chấp tay búp sen lên trên ngực cúi chào từng huynh đệ. Đức Phật ngồi yên qua nhiều thế kỷ, trên môi một nụ cười rất tươi. Bất chợt, nhiều người lạ ập tới, ùa vào chửi mắng dọa nạt. Ngọn nến vẫn lung linh không muốn tắt. Đóa sen trắng vẫn thản nhiên vô tư. Các em tôi không lo sợ nhưng nhiều người chảy nước mắt. Vì đâu?
Nam Mô Bồ Tát Quan Thế Âm! Xin ngài ban cho lòng từ bi ứng hiện. Tiếng la hét dọa nạt, lời mắng nhiếc xua đuổi từ những người hái chè. Chưa thỏa lòng họ rủ nhau vào tăng xá, tiếp tục buông những lời thô thiển không chút lương tâm.
Sáng nay Bát Nhã có điều gì lạ lẫm, trời không nắng, mây và sương mù bủa vây bốn bề. Chập chờn cánh chim bay trong sương mờ, chợt kêu lên không gian. Tu Viện chìm trong im lặng bất thường nhưng phút giây trở nên xao động ồn ào. Rừng thông yên lặng, thấp thoáng từng đoàn người kéo đến, tiếng máy xe dồn dập gần gần. Người bịt mặt, kẻ đội nón, tay cầm cây và búa từ phía chánh điện đồng loạt xông vào hỗn loạn. Tăng xá Rừng Phương Bối xao xác tang hoang, những cánh cửa chưa kịp khóa đã bị giật mạnh bung ra, người ta xông vào xô đẩy lôi kéo, những căn phòng bị đập nát cửa kính vỡ tung từng mảnh vụn. Huynh đệ tôi cùng ngồi xuống chấp tay, y vàng đắp phủ lên người. Ngoài sân mưa càng nặng hạt.
Phần 2: Ngồi Yên Trong Mưa
Người viết
Thích Quảng Kim,
Thích Tâm Lạc,
Thích Tâm Hỷ
0 Góp ý kiến:
Post a Comment