Nếu báo chí chỉ tuân theo một đường lối chỉ đạo của một chính sách, nó giúp đỡ cho những hành động liều lĩnh, thì thưa mẹ Việt Nam đường trở về nhà còn xa quá…chúng con đã bỏ lại cha ông với những truyền thống đẹp, với dũng khí của người xưa… Chúng ta vùng vẫy trong chính lỗi lầm mà chúng ta tạo ra... càng vùng vẫy càng bế tắc...
Mấy hôm nay tất cả các báo của Việt Nam đồng loạt đưa tin về vụ Tu viện Bát Nhã… Như là một thực tại khách quan đưa ra cho nhân dân cùng phán quyết... nhưng thật ra chỉ ngỏ cụt của sự giả dối. Các báo đài VN đã tiếp tục vẽ lên gương mặt của những nhân vật đặc biệt này một lớp mặt nạ của sự vô trách nhiệm. Những bài viết này đã biện minh và làm rào chắn an toàn cho những bạo động vô văn hóa, vi phạm trầm trọng nhân quyền, xúc phạm tới nhân cách của con người (như trong cơ quan ngôn luận của CAND đã viết về thiền sư Thích Nhất Hạnh - Quý vị mổ xẻ nhân cách của một vị thiền sư với những tình tiết hết sức thiếu văn minh). Người dân sẽ nghĩ gì về các cơ quan ngôn luận của nhà nước. Nó nhân danh cho tiếng nói tự do có phải như thế không? Tự do mà vô trách nhiệm với những gì bạo động xảy ra trên ngay đất nước mình thì tự do ấy chỉ là phương tiện cho những đổ nát, cho những hoang tàn của một nền văn hóa. Tưởng rằng để cho dư luận thêm thông tin nhưng hóa ra người đọc chỉ thấy thêm sự yếu đuối, và vụng về của nhà nước mà thôi. Những bài viết càng cho người dân thấy được ngỏ cụt của vấn đề, nền tảng đạo đức luân lý nhà nước đã thật sự lung lay. Những bài báo này, những tiếng nói từ các báo đài của nhà nước chỉ càng làm cho tình trạng bi đát thêm. Nó cào cấu thêm những vết thương vốn đã bị chủ nhân làm cho rách nát. Vết thương của dân tộc vết thương của tình người, vết thương cùa cả một đất nước.
Nếu báo chí chỉ tuân theo một đường lối chỉ đạo của một chính sách, nó giúp đỡ cho những hành động liều lĩnh, thì thưa mẹ Việt Nam đường trở về nhà còn xa quá…chúng con đã bỏ lại cha ông với những truyền thống đẹp, với dũng khí của người xưa… Chúng ta vùng vẫy trong chính lỗi lầm mà chúng ta tạo ra... càng vùng vẫy càng bế tắc... càng vùng vẫy càng hủy hoại. Chúng ta không chỉ hủy hoại 400 người trẻ kia, chúng ta không chỉ hủy hoại những nhà thờ, cha đạo, những người lên tiếng cho tình trạng khấn thiết của một đất nước… mà chính chúng ta đang đốt đuốc tự hủy hoại chúng ta, tự hủy hoại nhà nước... Chúng ta chỉ còn một con đường duy nhất là can đảm nhận ra sự thực, cần vạch rõ ra vấn đề để mà đi tới, có sai thì nói là sai, có đúng thì nói là đúng. Chúng ta phải đối diện để mà đi tới... không phải vì danh dự của một tổ chức hay của một cá nhân nào. Chúng ta hãy can đảm nắm tay nhau vì vận mệnh của đất nước, vì sự sống còn của một dân tộc. Niềm tin của nhân dân có thể từ bỏ chính quyền chính quyền nhưng niềm tin với dân tộc không bao giờ có thể mất đi, vì vậy bao giờ chúng ta cũng có thể khởi sự lại cho ngày mai. Xin các nhà báo đừng tiếp tục đổ dầu thêm vào lửa, xin quý vị hãy thức dậy trong tiếng nói của nhân văn của tình thương, của sự thật. Hãy để ngòi bút của quý vị trở thành tiếng nói của nhân dân, của lương tri.
Trần Thanh
0 Góp ý kiến:
Post a Comment