Hãy để các thầy cô xây dựng một quê hương đẹp trên đất nước Việt Nam. Hãy cho con, các bạn trẻ một quê hương để về. Trang sử đã ghi 1963 và con không muốn lại ghi 2009. Con không muốn gia đình mình tan tác như nhà ông Diệm. Cũng không muốn sự can thiệp của Trung Quốc càng lớn trên đất nước Việt Nam.
Bố kính mến!
Con đã từ lâu đánh mất sự truyền thông với Bố, một mặt có thể là do tuổi tác hai thế hệ và cách suy tư cũng khác nhau.
Viết lá thư này trước hết là để xin lỗi Bố và cũng muốn tâm sự nhiều hơn những gì con đã chia sẻ với Bố qua điện thoại. Con là một đứa con hạnh phúc nhiều hơn so với hàng trăm ngàn đứa bạn cùng trang lứa, tiền bạc, xe cộ, được đi du học, được ăn sung mặc sướng, chưa bao giờ con ngại ngùng dè dẹt trong việc ăn uống, chơi bơi nhiều tiền mà Bố và Mẹ có bao giờ hẹp hòi với con đầu.
Con nói cho Bố biết là con cũng đã lăn ngụm trong bao điều kinh khủng, trong lúc đó Bố và Mẹ đều không có mặt để nhận diện ra con. Con đã ăn chơi và tiêu tiền trong các quán Bar có ngày cả ngàn đô, cũng không biết từ lúc nào con đã biết lục lội và khéo léo với Mẹ.
Chưa có một người Việt trên đất Mỹ nào vừa qua như con mà đã mua nhà, sắm xe như con. Ao ước của Bố mẹ là con phải học, có lẽ điều kiện vật chất quá nhiều làm cho cả khối đam mê dục lạc trong con được trưởng thành và phát triển...
Nhân duyên và phước đức của Bà Ngoại còn xót chút ít trong con khi con còn nhỏ được Ngoại dẫn đi chùa, con gặp được Lan một cô bạn cùng trường đang theo học lớp tài chính quản trị Mỹ và Bố biết là như con thiếu nợ cô hay là cô đã thiếu nợ cũng không biết. Lan như một vị thiên thần giúp cho một anh chàng sinh viên hư chỉ biết ăn chơi chác tác với những đồng tiền của Bố đã có sẵn trong ngân hang chỉ rút là tiêu. Con thương Lan thật sự qua cái nết na và ý tứ khó mà kiếm được người con gái trên đất Mỹ. Lan dẫn con đi chùa Việt Nam, rồi từ lân lan ghé thăm các chùa trên đất Mỹ, và cuối cùng nhân duyên là dẫn con lên tu viện Lộc Uyển. Cô như một vị bồ tát dìu con đến những môi trường lành mạnh, con như một người nghiện ngập trong bao cám dỗ và ăn chơi, ngọn lửa cũng dịu dần vào tháng 07 năm trước khi Lan và cả gia đình dẫn con lên tu viện lộc Uyển để tham dự lễ Vu Lan, Bố biết không lần đầu tiên con mới cảm nhận về tình Bố Mẹ sâu sắc đến thế. Thằng cu Nam của Bố Mẹ ngày nào cũng biết khóc như bao con người, các thầy cô trẻ ở tu viện Lộc Uyển đã ngày ngày dẫn dắt con và tưới tẩm cho con bao hạt giống thương yêu hiểu biết và trách nhiệm. Con đã hứa với các thầy bên xóm Vững Chãi là con sẽ không uống rượu, không hút thuốc và sẽ thường xuyên lên tu viện vào những khóa tu và con đã làm được. Các thầy cô sống rất dễ thương, mọi người coi nhau như anh chị em trong gia đình, nếp sống thật đơn giản, không gò bó, khoa học hợp với con, Lan và nhiều bạn đến tham gia.
Bố còn nhớ mùa hè năm ngoái con được phép nghỉ về lại Việt Nam, thăm lại nhóm bạn bè cũ, chúng nó cũng thay đổi nhiều, Bố vẫn biết nhóm thằng Phong tóc dài hay đến nhà mình không. Chúng nó đã không ăn chơi và còn biết họp nhóm để lên tu viện Bát Nhã để tu tập. Bố thấy con giỏi không đã biết tưới tẩm cho chúng nó qua email và con cũng thường xuyên lên trang www.langmai.org hay www.plumvillage.org còn ở Việt Nam thì chúng sinh hoạt ở Bát Nhã và hay vào www.phuongboi.org. Bố biết là mấy đứa con hạnh phúc khi có một môi trường cho người trẻ.
Vậy mà thật đau lòng khi con nghe được chính quyền sao lại có những hành động, đàn áp và trục xuất số thầy cô tại tu viện, họ như là những người bạn, anh, chị, em chỉ biết tươi cười tu tập và sống thật lành, mong đem lại những gì đẹp nhất, mà sao họ lại khổ mà lòng bọn con cũng đau. Bố biết là đó là nơi trôn nhau cất rốn của thầy cô, là ngôi nhà, quê hương tâm linh, mà cu Nam của Bố Mẹ cũng đã xem đấy là quê hương của mình. Con thấy mình thiếu phước, dân tộc cũng vậy, chất liệu vô minh sợ mất ghế, muốn độc tôn, chịu nép mình và tranh thủ, đã nuôi dưỡng si mê, ganh tị, sợ hãi. Có phải đồng tiền con đang sử dụng là những gì gắn liền với số phận nghiệt ngã của thầy cô Bát Nhã. Xin Bố hãy dừng tay, các bạn của Bố nữa, con không cần tiền nữa con sẽ tập đi làm và sẽ ngoan. Mọi người đã thành công trong việc đẩy thầy cô ra khỏi tu viện, con hy vọng cấp trên của Bố cũng như Bố hãy nhìn nhận lại, hãy giữ lấy quê hương cho ngày con trở về.
Hãy để các thầy cô xây dựng một quê hương đẹp trên đất nước Việt Nam. Hãy cho con, các bạn trẻ một quê hương để về. Trang sử đã ghi 1963 và con không muốn lại ghi 2009. Con không muốn gia đình mình tan tác như nhà ông Diệm. Cũng không muốn sự can thiệp của Trung Quốc càng lớn trên đất nước Việt Nam.
Harvard University
Massachusetts Hall
14 Oct 2009
Nam
0 Góp ý kiến:
Post a Comment