Cóc Kiện Trời, Nghỉ Về Câu Chuyện Chùa Bát Nhã Thưa Ra Thế Giới.

Monday, October 12, 2009

Viết gửi Bác Xuân, nhà nghiên cứu sử học Nhân đọc và nghe bài phỏng vấn Bác qua đài RFI.

Thấm thoát đã hơn ba tháng, pháp nạn Bát Nhã mới chính thức đưa lên bàn mổ cùng với cơn bão số 9 càng quét miền trung và cao nguyên Việt Nam. Như Bác Xuân đã thuật lại biến cố ngày 27-9 tại T.V Bát Nhã, trong lúc Bác có chuyến đi thăm mộ mẹ tại Đà Lạt rồi tình cờ dừng lại vãng cảnh. Bác đã thấy cảnh tượng náo lạo, có hun khí và xô sát xảy ra cho phía Tăng Thân Bát Nhã, một sự chứng kiến có thể nói là hiện tượng cướp ngày ‘ tận tai gianh được cánh’ mà Bác không hề tin nổi đất nước Việt Nam tận đến bây giờ mà lại có cảnh áp bức, trù dập, sách nhiễu những nhà tu hành trẻ, những mầm non của dân tộc như vầy. Bác Xuân nhớ lại cái buổi sáng năm 1963 tại Chùa Diệu Đế- Huế. Cảnh sát giã chiến đã tới tàn sát Phật tử, công nhân, tiểu thương, nhân sĩ và lính cách mạng nữa. Nếu được ví ở thời điểm sáng 27-9 thì đều giống nhau nhưng có cái khác hơn là một bên bạo hành, có tổ chức dấu mặt và một bên ôn hòa đầy nhân tính loài người. Bác là người gánh nặng cả hai thời khắc vừa là bão số 9 vừa là bão chà đạp nhân phẩm con người trong thế kỷ 21 này. Chúng tôi cũng như Bác được dõi theo các nguồn tin đa phương tiện có uy tín trên toàn cầu từ hơn một năm qua nhưng vẫn chưa có câu giải đáp, giải trừ uẩn khúc. Từ tình hình thực tế cho tới các mạng lưới website, báo đài, báo cơn bão lòng dân đang lâm nguy trước cảnh ngược đãi vô nhân đạo tại Tu Viện Phật Giáo. Vì ngoài các văn kiện, công văn, bản tường trình, báo chí chia sẻ vv…chính thức và không chính thức của các ban ngành chức sắc Chính Phủ, Công An sở tại và Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam đều lội giữa dòng, nếu thuyền mà thường lội giữa dòng thì trước sau cũng dễ bị chết chìm, lặng dưới đáy sâu. Đây là đã đến lúc các vấn nạn được đưa ra công luận và dấu hỏi to đùng bấy lâu được hiện rõ trước con mắt của các nhà phê bình và nhà sử học, nhà nhân quyền qua biến cố Bát Nhã – Phước Huệ vào sáng 27-28-9-2009 ( Đại Hội Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam, ngày toàn dân đoàn kết, xây dựng văn minh, dân chủ ?). Từ lúc “Nạn Pháp” xảy ra cho Tăng Thân Bát Nhã và cho Phật Giáo Việt Nam dưới cái nhìn lập pháp và các ngòi bút của nhân sĩ trí thức, tu sĩ các tôn giáo, sinh viên trong nước và thế giới ráo riết mạnh mẽ đồng loạt lên tiếng bày tỏ sự quan tâm đặc biệt cho hơn 400 tu sinh trẻ đang sống và tu tập tại Thị Xã Bảo Lộc...

Thiết nghỉ tận cùng cơn số chúng tôi mới bắt gặp được tiếng nói thấu đáo và hiện trạng bia sử Bác đã chấp bút tại Chùa Bát Nhã trong lúc ở nhà báo bão sắp vô tới. Bác không ngần ngại chụp lại tấm ảnh cuối cùng của cơn đói tình người, trấn áp các con của nhà Phật lên xe thép xanh và nghỉ dại lỡ các bạn đồng chí đánh nhầm cụ Đảng Viên thứ 36 này. Qua câu chuyện thực Bác kể lại, đã đánh động, thức tỉnh lương tri, lương tâm hàng ngàn, hàng vạn con người dù có chức quyền hay bình dân biết bao nhiêu mà kể hết ở đây. Trước cảnh man trá, dối gạt, đỗ lỗi trước dư luận Liên Hợp Quốc và Phái Đoàn Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ thăm dò và làm việc tại Tỉnh Uỷ Lâm Đồng và “ Tỉnh Giáo Hội Phật Giáo Lâm Đồng thuộc GHPGVN” về tình hình an nguy khẩn cầu của tất cả các Tăng Ni sinh đang tị nạn Chùa Phước Huệ. Chúng tôi cũng được nhận lá thư kêu cứu cấp bách của Tăng Thân gửi tới các bạn người trẻ và Tăng Ni của Việt Nam nên chúng tôi đã kịp thời lên nắm bắt bối cảnh hiện tại, lắng nghe nguyện vọng và động viên chia sẻ nỗi mất mát tinh thần những ngày rồi. Về việc đánh phá lăng mạ trong cộng đồng giới xuất gia. Hành động bạo quyền xảy ra cho Tu Viện Phật Giáo chúng tôi không thể ngồi yên trước luồng gió “độc” Độc là chỉ một thôi. Chúng tôi rất cần sự giang rộng ngàn triệu cánh tay không vô biên xứ của các vị như Hoàng Hưng, Đắc Xuân, Lê Hiếu Đằng T Nguyên Hiền, T Thanh Quang…tiếp trợ, cứu nguy cho thế hệ sinh sau năm 1975 tại Việt Nam.

Chúng tôi thường nhận định trước mọi giới trí thức học giả: Chuyện Bát Nhã là chuyện chung của đất nước, vì sao gọi là chung, cái chúng ấy đã nằm sâu trong từng ánh mắt của các nhà Cách mạng tân canh và thách thức lớn cho GHPGVN có trách nhiệm tự chủ trong bối cảnh xây dựng và phát triển Giáo Hội như các bậc Thầy GHPGVNTN đã và đang cố thủ cầm cự, từ lĩnh vực đào tạo nhân sự GH, tăng tài đạo pháp và cơ sở GH thành một khối độc thể vận tập. Vì thế 400 nhà tu mong mỏi được sống và tu tập với nhau trong cùng một môi trường sinh hoạt dưới mái nhà che chở của Giáo Hội PG và nhà nước pháp quyền. Họ là những con người đại diện sự đổi thay ấy và sự cựa mình vùng vẩy ra khỏi vòng coi thép ấy mà lâu nay ai ai cũng ước muốn một thể chế tự do hành đạo và thực sự ngôn luân cho một nước nhà hòa tan vào khối WTO, tuyệt đối vào những cam kết ‘Ngôi Nhà Của Thế Giới LHQ’. Qua vụ ngược đãi tu sĩ PG bầm dập, ném đá dấu tay của quan quyền. Chúng tôi còn nhớ mẫu truyện cổ tích “ Cóc kiện Trời” của Việt Nam. Tuy cóc nhỏ bé nhẫn chịu sự hành hạ của đất trời và muôn loài thú nhưng đến khi cóc không còn chịu nỗi dưới sự cai trị của thiên nhiên khắc nghiệt nữa là đến lúc cóc báo động tới thiên đình. Từng bước cóc đi có vẻ thong thả để tới gặp các người bạn có chí khí muốn thoát khỏi vòng cai quản, sỉ nhục như chúng ta đang đi tới tận các lãnh sự quán , hội nhân quyền và các nhà ngoại giao để được can thiệp đỡ bọc quyền cư trú hợp pháp và quyền pháp nhân, pháp lý của một cơ sở tôn giáo. … “Chuyện nội bộ Phật Giáo” qua lời bà Nga, Bộ Ngoại Giao VN rao thuyết trước thế giới, chúng tôi càng thêm thắt lòng, nén lại nổi buồn đau của Bát Nhã để nghỉ lại một Giáo Hội PG bi quan yếm thế, dát gan, đồng lõa với sự chà đạp luân thường đạo lý và trang nghiêm giáo hội của các công văn thu xếp TW- GH. Nói tóm lại 400 Tăng Ni Bát Nhã không được xử sự thấu tình đạt lý chỉ vì GH và CP sợ nước mất GH tan? Trong khi đó cao nguyên bị Trung Hoa chiếm lĩnh sử dụng BauXite, nộp danh sách chủ quyền biển đông, ngư phủ bị bạn láng giềng đuổi chém, Lạng Sơn bị cắt xén, Cầu Cần Thơ, quốc lộ Đông Tây và đào xới đường xá Sài Gòn và viện trợ không hoàn lãi của các Nước tự do. Gần đây GH lại ra văn thư nhận định pháp môn PG bất hợp pháp, không được phép sinh hoạt chung với GH PG VN vì không làm theo sự chỉ thị có điều kiện của T.T THÍCH ĐỨC NGHI và Chính quyền bao cấp( một người, đủ loại giấy tờ đăng ký, hết chỗ để ký). Nhưng thôi ‘bút sa gà chết’ không thể cứu chữa được chính sách áp đảo từ thượng tầng cho tới tiểu tầng nữa rồi. Càng bàn càng lún sâu vào vực thẳm, như HT Toàn Đức phát biểu: cái đó quí vị tự hiểu lấy thôi. Còn như Bác Xuân tâm sự: không nói cũng không được, thời gian chờ đợi quá lâu rồi, và như một nhà làm hiến pháp Nhà Nước báo cáo trong kỳ họp Quốc Hội: người dân không phải không nói, tại vì họ không còn muốn nói. Qua bài biện thuyết biến cố này xin gửi một thông điệp xin hãy mở mắt cho một Phật Giáo mới : có chủ nhân, có tâm huyết trách nhiệm, có lương tri nhận xét đúng sai, có vị trí xứng đáng giữa lòng tổ quốc.

Sau cùng cám ơn Bác đã cho phép Kinh Tâm làm nhà tri âm, để hòa đồng vào con tim máu chảy ruột mềm, cầu nguyện con thuyền Bát nhã vượt qua bến mê, khổ ải trầm kha. Xin mọi người, nhìn lại…và hãy nhìn lại đi…sẽ rõ… về nước tôi.

KINH TÂM phỏng bút tại chốn Gìa Lam
Triết Thu, Ngày 11-10-2009

Xin nghiên cứu thêm ở trang nhà:
http://www.phoquang.org/modules.php?name=News&op=viewst&sid=1694
http://www.phoquang.org/modules.php?name=News&op=viewst&sid=1689


Con Cóc là Cậu Ông Trời
Cổ Tích Việt Nam

Ngày xửa ngày xưa, con cóc vẫn sần sùi xấu xí như ngày nay, nhưng cóc nổi tiếng giữa muôn loài là một con vật tuy bé nhỏ nhưng rất gan dạ. Gan cóc tía mà lại. Vào một năm không nhớ rõ năm nào, trời làm hạn hán khủng khiếp. Nắng lửa hết tháng này đến tháng khác thiêu cháy cây cối, hút cạn nước sông ngòi, đầm hồ. Muôn loài không còn một giọt nước để uống. Các con vật to lớn hùng mạnh xưa nay tác oai tác quái trong rừng đều nằm lè lưỡi mà thở để đợi chết, không ai nghĩ được kế gì để cứu mình, cứu muôn loài. Sức mạnh của chúng chỉ để bắt nạt nhau thôi chứ đâu có thể làm gì nổi ông trời. Duy có anh chàng Cóc tía bé nhỏ, xấu xí kia là có gan to. Anh tính chuyện lên thiên đình kiện Trời làm mưa cứu muôn loài... Khởi đầu chỉ có một mình nhưng anh đâu có nản. Đi qua một vũng đầm khô, Cóc tía gặp Cua càng. Cua hỏi Cóc đi đâu. Cóc bèn kể rõ sự tình và rủ Cua cùng đi kiện Trời. Ban đầu Cua định bàn ngang. Thà chết ở đây còn hơn chứ Trời xa thế đi sao tới mà kiện với tụng. Nhưng những con vật ở quanh Cua nghe Cóc nói lại tranh nhau mà bàn ngang bàn lùi, làm cho Cua nổi giận. Nói ngang bàn ngang là chuyện ngang của Cua thế mà họ lại dám tranh mất cái quyền ấy, cái quyền được phép ngang như cua cơ mà. Thế là Cua làm ngược lại, Cua tình nguyện cùng đi với Cóc.

Đi được một đoạn nữa, Cóc lại gặp Cọp đang nằm phơi bụng thở thoi thóp. Gấu đang chảy mỡ ròng ròng và khát cháy họng. Cóc rủ Gấu và Cọp đi kiện trời. Cọp còn lưỡng lự thì Gấu đã gạt đi mà nói rằng:

- Anh Cóc nói có lý, chẳng có lẽ chúng mình cứ nằm ở đây đợi chết khát cả ư... Ta theo anh Cóc thôi. Đến ngang như anh Cua còn theo anh Cóc được thì tại sao chúng mình không theo.

Cả bọn nhập lại thành đoàn. Đi thêm một chặng nữa thì gặp đàn Ong đang khô mật và con Cáo bị lửa nướng cháy xém lông. Cả hai con vật này cũng hăng hái nhập vào đoàn loài vật đi kiện Trời do Cóc dẫn đầu.

Cóc dẫn các bạn đi mãi, đi mãi đến tận cửa thiên đình. Khi đi trên đường cả bọn đều hăng hái nhưng đến trước cửa Trời oai nghiêm, bọn Cọp, Gấu, Cáo, Ong, Cua đều sợ, duy chỉ có Cóc là gan liền dõng dạc ra lệnh:

- Bây giờ các anh phải nghe lời tôi. Kia là chum nước của Trời, anh Cua vào nấp trong ấy. Anh Cáo nấp ở phía bên trái tôi, anh Gấu nằm ở phía bên phải tôi, còn anh Cọp chịu khó nằm đằng sau tôi. Các anh có nghe lệnh của tôi thì mới thắng được Trời.

Tất cả đều nghe lệnh của Cóc. Sắp đặt xong đâu đấy Cóc mới nhảy lên mặt trống đánh ba hồi ầm vang như sấm động.

Ngọc Hoàng đang ngủ trưa một cách lười biếng bị tiếng trống lôi đình đánh thức dậy nên bực tức, bắt Thiên Lôi ra xem có chuyện gì. Thiên Lôi lười biếng vội phủi bụi và mạng nhện giăng đầy trên lưỡi búa tầm sét cắm cổ chạy ra. Thiên Lôi ngạc nhiên vì ở ngoài cửa thiên đình chẳng thấy có một người nào cả chỉ thấy mỗi một con Cóc xù xì xấu xí đang ngồi chễm trệ trên mặt trống của nhà Trời. Thiên Lôi hết nhìn con Cóc lại nhìn lưỡi búa tầm sét khổng lồ của mình và thở dài vì cái búa to quá mà Cóc bé quá, đánh chưa chắc đã trúng được. Thiên Lôi bèn cắm cổ vào tâu Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng nghe xong bực lắm bèn sai con gà trời bay ra mổ chết chú Cóc hỗn xược kia.

Gà trời vừa hung hăng bay ra thì Cóc đã nghiến răng ra hiệu, lập tức chàng Cáo nhảy ra cắn cổ gà tha đi mất. Cóc lại đánh trống lôi đình. Ngọc Hoàng càng giận giữ sai Chó nhà trời xổ ra cắn Cáo. Chó vừa xồng xộc chạy ra thì Cóc lại nghiến răng ra hiệu. Lập tức anh Gấu lừng lững xổ ra đón đường tát cho Chó một đòn trời giáng. Chó chết tươi.

Cóc lại thúc trống lôi đình đánh thức Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng bèn sai Thiên Lôi ra trị tội gấu. Thiên Lôi là vị thần trời có lưỡi tầm sét mỗi lần vung lên thì thành sét đánh ngang trời, thành sấm động bốn cõi. Sức mạnh của Thiên Lôi không có ai bì được. Ngọc Hoàng yên trí lần này cử đến ông Thiên Lôi ra quân thì cái đám Cóc, Cáo ắt hẳn là tan xác. Vì thế khi ông Thiên Lôi vác lưỡi tầm sét đi là Ngọc Hoàng lại co chân nằm trên ngai vàng mà ngủ tiếp.

Thiên Lôi vừa hùng hổ vác búa tầm sét ra đến cửa thiên đình thì Cóc đã nghiến răng ra lệnh, lập tức chàng Ong nấp trên cánh cửa bay vù ra và cứ nhè vào mũi Thiên Lôi mà đốt. Nọc ong đốt đau lắm, mũi Thiên Lôi rát như phải bỏng. Nhớ là ở cửa trời có một chum nước. Thiên Lôi vội vàng vứt cả búa tầm sét nhảy ùm vào chum nước chạy trốn. Nào ngờ vừa nhảy ùm vào trong chum nước thì anh Cua càng nấp trong đó từ bao giờ đã chờ sẵn để giương đôi càng như đôi gọng kìm cắp chặt lấy cổ. Thiên Lôi đau quá gào thét vùng vẫy vỡ cả chum nước nhà Trời. Thiên Lôi tìm đường chạy trốn thì Cóc tía lại nghiến răng ra lệnh. Lập tức Cọp nấp sau Cóc tía nhảy bổ ra gầm lên một tiếng vang động xé tan xác Thiên Lôi thành hai mảnh.

Ngọc Hoàng thấy thế sợ quá bèn xin giảng hoà với Cóc, và xin Cóc cho nhận lại xác của Thiên Lôi để cứa chữa. Cóc bằng lòng ngay. Theo lệnh nghiến răng của Cóc, Cọp và Gấu vác xác Thiên Lôi về xếp lại ở giữa sân điện thiên đình. Ngọc Hoàng phải ra tay làm phép tưới nước cam lồ vào cái xác đầy thương tích đó. Nhờ phép của Ngọc Hoàng, Thiên Lôi mới được sống lại. Ngọc Hoàng nghĩ mình đường đường là một ông Trời mà lại chịu thua Cóc thì thật là điều sỉ nhục, nên tính lật lọng, sai Thiên Lôi vác búa tầm sét chống lại Cóc và các bạn của Cóc. Biết thế nào Ngọc Hoàng cũng tính chuyện lật lọng nên Cóc lại nghiến răng. Lập tức các bạn của Cóc dàn trận. Ong giương nọc, Cáo giương nanh, Cọp giương vuốt, Cua giương càng, Gấu giương cánh tay đầy sức mạnh... Thiên Lôi vừa mới thoát chết hoảng quá lui lại không dám tiến lên, mà thụt vào nấp sau chiếc ngai vàng của Ngọc Hoàng. Các tướng nhà Trời oai phong lẫm liệt thấy đến ông Thiên Lôi còn sợ sệt như thế thì hoảng quá tìm kế thối lui.

Thấy tướng nhà trời của mình như vậy, Ngọc Hoàng biết không thể thắng nổi Cóc và các bạn của Cóc. Đến lúc bấy giờ Ngọc Hoàng mới thực bụng giảng hoà, và hỏi Cóc lên tận thiên đình có việc gì. Cóc oai phong nhảy hẳn lên tay ngai vàng và dõng dạc thưa:

- Đã bốn năm nay ở dưới trần gian hạn hán kéo dài, không một giọt mưa. Muôn cây khô héo, vạn vật chết khát... Tưởng Ngọc Hoàng bận gì hoặc là Ngọc Hoàng giận gì trần gian mà ra phúc hoạ, ai ngờ lên đây mới biết Ngọc Hoàng và các tướng nhà trời ngủ quên không nhớ đến việc làm mưa cứu muôn vật muôn loài dưới trần thế... Chúng tôi phải lên tận đây đánh thức Ngọc Hoàng, xin Ngọc Hoàng làm mưa ngay cho trần gian được nhờ.

Thấy Cóc nói giọng oai phong và bạn bè Cóc lại đằng đằng sát khí, Ngọc Hoàng vội cuống quýt chống chế:

- Cóc với ta là chỗ thân thích, việc gì mà cậu phải mất công đến như vậy, ta sẽ sai thần mưa, thần gió xuống hạ giới làm mưa ngay bây giờ... Cậu Cóc có bằng lòng thế không nào.

Cóc gật gù thưa:

- Muôn tâu Ngọc Hoàng, trần gian được một trận mưa cứu khát thì còn gì bằng nữa... Anh em tôi vô cùng đội ơn Ngọc Hoàng... Nhưng nếu ở hạ giới mà hễ bị hạn hán là bọn anh em chúng tôi lại lên đây kêu với Ngọc Hoàng đấy.

Nghe Cóc hẹn lại lên thiên đình, Ngọc Hoàng hoảng hồn rối rít lắc đầu xua tay:

- Thôi khỏi, thôi khỏi phải bận đến cậu như thế... Chỗ cậu và ta là tình thân thích, cậu chả nên bầy vẽ vất vả mệt nhọc như vậy làm gì. Cậu không phải lên thiên đình nữa... Khi nào có hạn hán cậu muốn ta làm mưa, cậu chỉ cần ngồi dưới đất nghiến răng là ta nghe thấy liền.

Để chứng tỏ lòng thành thật không lật lọng của mình, Ngọc Hoàng sai rồng đen bay xuống phun mưa, và đưa Cóc cùng các bạn về hạ giới. Cơn mưa cứu hạn làm cây cối tươi tốt, muôn loài nhảy múa chào đón anh em Cóc trở về. Từ đó hễ Cóc nghiến răng là trời lập tức đổ mưa; nên đồng dao của trẻ nhỏ ngàn năm vẫn có câu hát rằng:

Con Cóc là cậu ông Trời

Ai mà đánh nó thì Trời đánh cho

0 Góp ý kiến:

TÂM THƯ TĂNG THÂN BÁT NHÃ

Tăng Ni sinh và bạn trẻ Việt Nam trong và ngoài nước "... Chúng tôi vô cùng cảm động khi đọc “Huyết Thư” trên mạng phusaonline ngày 30/9/2009 của quý liệt vị. Chúng tôi rất biết ơn quý vị đã hết lòng yểm trợ cho chúng tôi trong thời gian qua. Huyết thư đó đã trấn an cho chúng tôi rất nhiều. Chúng tôi biết trong hoàn cảnh nào quý vị vẫn luôn có đó cho chúng tôi như những người sư anh, sư chị của mình, luôn sẵn sàng nâng đỡ yểm trợ hết lòng cho chúng tôi khi chúng tôi cần đến. Tuy thế chúng tôi vẫn đang ở trong tình thế bị động và rất bất an. Tuy được lánh nạn tại chùa Phước Huệ ở thị xã Bảo Lộc tỉnh Lâm Đồng sau hai lần bị hành hung và bị đuổi ra khỏi Tu Viện Bát Nhã, nhưng chúng tôi vẫn đang tiếp tục bị áp lực phải rời khỏi nơi đây và bị đe dọa sẽ bị hành hung như lần trước..."

"... Chúng tôi là những người tu sĩ trẻ thuộc tăng thân Tu Viện Bát Nhã, chúng tôi đang bị lâm nguy vì sự việc xảy ra vừa qua tại TV Bát Nhã ngày 27/9/2009. Chúng tôi đã bị hành hung, đánh đập và bị đuổi ra khỏi Tu Viện trong khi ngoài trời đang mưa bão (Các bạn có thể xem chi tiết trên phusaonline). Hiện tại chúng tôi đang tạm lánh nạn ở chùa Phước Huệ - Bảo Lộc, Lâm Đồng nhưng lại tiếp tục bị áp lực phải rời khỏi nơi đây mà chúng tôi không biết phải đi đâu. Chúng tôi đang bị đe dọa là sẽ bị hành hung như lần trước như tại TV Bát Nhã trong nay mai. Tình trạng rất nguy nan và khẩn cấp. Vì vậy, chúng tôi viết thư này xin các bạn trẻ bên ngoài giúp đỡ..."

Bài mới đăng

Tổng mục lục