(Bài thơ lấy cảm hứng từ Đề thiền duyệt thất của Thiền sư Thích Nhất Hạnh, sáng tác năm 1962. Một nỗi buồn + nhiều vết dơ = (mang tên) Bát Nhã đã đi vào lịch sử PGVN, đầu thế kỷ 21).
Khói, mây giăng đầu núi
Gió buốt lạnh đồi trà
Thiền đường Tâm bất động
Kính vỡ như sương sa.
Ta im lặng hùng tráng
Chúng búa, gậy sa đà
Cửa thiền thành xó chợ
Phân, đá chọi gần xa.
Trời Phật cao xa quá
Cơm áo nặng ngàn nhà
Dù điện hay nước cắt
Hơi thở vẫn vào ra.
Đời chao nghiêng sóng cả
Chánh niệm chẳng rời xa
Quán từ bi, hỷ xả
Ba bảy chín sơn hà *.
Lửa định tâm vô úy
Mây tan hiển chánh tà
Bát Nhã dù khiếm nhã
Phước Huệ rộng đón ta.
Tình Linh Sơn khoa giáo
Nghĩa cốt nhục phù sa
Bù nhìn như giáo hội
Xôi thịt niệm Di Đà.
Trăng trung thu lạnh buốt
Mưa dầm vì bão xa
Hồng trần muôn vạn nẻo
Mây trắng mở đường qua!
Phổ Tâm
Mùa Trung Thu, Kỷ Sửu, 2009
*: 379 Tăng ni thiền sinh từng tu học tại Tu viện Bát Nhã, xã Đam B’ri, thị xã Bảo Lộc, tỉnh Lâm Đồng.
Mây trắng mở đường qua
Monday, October 12, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 Góp ý kiến:
Post a Comment