Bảo Lộc ngày 15 tháng 12 năm 2009.
Tôi không biết bắt đầu từ đâu khi cảm xúc trong tôi nhiều như thế này. Tôi khóc thương cho các thầy cô Bát Nhã, tôi cũng khóc thương cho phật tử Việt Nam và đạo đức con người Việt Nam. Các sư cô dặn tôi đừng oán trách và chửi lại những người đã đến chùa đập phá, chửi bới, nhục mạ Ôn Trụ Trì và các thầy cô ba hôm trước, tôi cũng cố gắng làm theo lời các cô dặn, nhưng sao trong lòng vẫn muốn nói cái gì đó cho hả dạ. Tôi không phải là người xuất gia nên nội lực tôi không cao như các thầy cô, có thể ngồi tĩnh tọa mà nghe người ta chửi rủa nhục mạ mình mà không nói lại một tiếng, thậm chí còn không sinh một tâm niệm oán hận nào. Mấy hôm nay tôi khóc nhiều, và biết rằng nhiều phật tử Bảo Lộc cũng đang đau buồn như tôi. Một chị phật tử nói rằng mặc dù công an đã gọi điện thoại đến nhà chị cảnh cáo nhưng mỗi buổi sáng chị đều vào quán cơm chay trước chùa Phước Huệ dùng sáng, chỉ để được nhìn các thầy cô trong những ngày cuối cùng trước khi tan tác mỗi người một ngả.
Hôm nay lần đầu tiên trong đời quy y Tam Bảo của tôi, tôi thấy quý Ngài Hoà Thượng, Thượng Tọa, Đại Đức, các thầy cô và phật tử chúng tôi cùng khóc chung một niềm thương cảm. Quý Ngài ai cũng khóc, nước mắt đầm đìa. Có vị Thượng Tọa vừa khóc vừa đọc thơ tặng các thầy cô. Tôi không thể nào cầm nước mắt được nữa. Các Bác chung quanh tôi đều đã khóc, mắt sưng húp từ mấy ngày nay rồi. Thương cho các thầy cô giờ đây bơ vơ không biết đi về đâu. Chứng kiến cảnh thâm tình đạo vị, chứng kiến tình người được khơi dậy và tưới mát đất chùa Phước Huệ, niềm kính tín Tam Bảo trong tôi được hồi sinh mạnh mẽ. Có những người tu lạy xuống để phát nguyện không thù hận những người đã cướp đi mái chùa của mình, có những người tu đã khóc và cầu nguyện cho những người đã nhục mạ, chửi rủa và bức hại mình có được sự bình an và phát được tâm thiện lành…Còn có những người tu như vậy thì đạo phật Việt Nam còn có tương lai, phật tử chúng tôi còn có niềm tin nơi đạo pháp. Quý thầy cô vừa tác bạch vừa khóc, quý Ngài trong Ban Trị Sự cũng khóc, quý Thầy cũng khóc và phật tử chúng tôi đều không ai là cầm được nước mắt cả. Rồi đây chùa Phước Huệ sẽ vắng những bước chân thong thả bình an, sẽ vắng những khuôn mặt vui tươi phúc hậu. Các thầy cô ra đi nhưng chẳng biết về đâu…”Ra đi nhưng biết về đâu chứ…?” Các thầy cô từng người ra đi, một người một túi xách nhỏ, gói gém một bộ đồ, tấm y vàng và quyển kinh. Nhìn dáng người nhỏ nhắn buồn bã lúc rời chùa, lòng tôi đứt từng khúc. Đứng nhìn cảnh Ôn Trụ Trì căn dặn các thầy cô ráng giữ gìn Tâm Bồ Đề và cố gắng hết sức để tiếp tục tu, tôi mủi lòng thương cảm và nước mắt chảy xuống từ lúc nào. Ôn Trụ Trì ân cần cho các thầy cô tiền xe và dặn dò thêm nhớ giữ gìn sức khoẻ. Ôn khóc, các thầy cô cũng khóc và phật tử chúng tôi cũng khóc. Tôi hỏi các thầy cô là bây giờ các thầy cô đi đâu…? Các thầy cô nhìn tôi mỉm cười, nụ cười phảng phất một nỗi buồn sâu kín…Một sư cô nói với tôi rằng “Dạ, tụi con cũng không biết rời Phước Huệ rồi thì sẽ đi đâu..?” nghẹn ngào sư cô không tiếp lời được…Vậy mà các thầy cô vẫn an ủi chúng tôi…” Các Bác đừng khóc đừng buồn nhiều nhé, đừng oán trách họ nhé!” Thương quá mà không biết phải làm gì. Tôi chỉ biết mỗi ngày tới chùa Phước Huệ để được nhìn thấy quý thầy cô những ngày cuối cùng và cùng khóc chung với các thầy cô một nỗi buồn quá lớn. Tại sao những người tu hành đàng hoàng lại không được có một mảnh đất cắm dùi để mà niệm Phật tụng kinh. Các thầy cô chỉ tha thiết được tu thôi, họ làm gì nên tội vậy hỡi trời! Họ làm gì nên tội mà bị đánh đuổi ra khỏi tổ ấm của họ rồi tan tác như một bầy chim non trước cơn giông bão, tìm được một nơi tị nạn để tá túc qua ngày cũng bị nhục mạ và đuổi đi như những kẻ tội đồ…Dù con chim Mẹ mới này có sẵn lòng cho ở lại, những kẻ độc ác vẫn tới làm cho nát tan đàn chim và đuổi đi cho tứ tán…Rồi đây như những con chim non yếu ớt, các thầy cô còn non nớt về tuổi đời, lại chỉ mới tu có vài ba năm, liệu có sống sót được khi bị đẩy ra bơ vơ ngoài cuộc đời như vậy không? Có ai cứu lấy các thầy cô không? Các người nói rằng họ là những mầm non tươi tốt của quê hương đất nước kia mà, các người nói rằng các người đang xây dựng và vun bồi cho tuổi trẻ kia mà…sao lại để cho những con người hiền lành, đạo đức này bơ vơ không nơi nương tựa, không chốn dung thân như thế này…? Họ là người tu, đuổi họ ra khỏi chùa thì họ biết sẽ đi đâu, về đâu…?
Chỉ vài dòng chân quê của một người con phật, tôi xin thành tâm cầu nguyện cho các thầy cô được bình an và giữ vững lý tưởng của mình. Cầu nguyện cho các thầy cô dù đang lênh đênh phiêu dạt ở chốn nào cũng biết rằng có rất nhiều người đang hướng về các thầy cô mà đêm ngày cầu ơn trên Phật Tổ và Ông Bà gia hộ cho các thầy cô. Cầu nguyện cho những người đang làm ác thay tâm đổi tánh mà dừng lại những âm mưu phá hoại người tu hành để tránh bớt cái quả xấu ác về sau. Cầu xin Mười Phương Chư Phật, Chư Vị Bồ Tát, Chư Vị Thiện Thần, Hộ Pháp, Long Thiên gia hộ độ trì cho các thầy cô tăng thân Bát Nhã được sớm an lành.
Nam Mô Chứng Minh Sư Bồ Tát Ma Ha Tát.
Phật tử Bảo Lộc.
Diệu Nguyện - Thư từ Bảo Lộc
Tuesday, December 15, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 Góp ý kiến:
Post a Comment