Căn phòng kỷ niệm

Saturday, October 3, 2009

Phước Huệ 01.10.2009

Thương gởi các sư anh, sư chị, sư em – những người thương trong lòng Bát Nhã!

Đã mấy ngày nay chúng ta đã cùng Thầy bước đi với nhau tìm về “Nẻo Về Của Ý”. Chúng ta được sống, được chứng kiến và cảm nhận những gì Thầy đã cảm nhận. “Nẻo Về Của Ý” thực sự sống động trong lòng mỗi chúng ta. Ai trong chúng ta cũng mang trong mình hơi thở của Thầy, nụ cười của Thầy, tấm lòng của Thầy, tình thương của Thầy với Phương Bối Am năm xưa và Bát Nhã hôm nay. “Phương Bối Am”, “Thiền Duyệt Thất”, “Cầu Mai”, “Đồi Thượng”… đã đi vào huyền thoại, “Bát Nhã” cũng đã là một huyền thoại, một huyền thoại đẹp và sống động, bởi chúng ta vẫn còn đây, mang theo hơi thở, nụ cười, trái tim của Bát Nhã đi về tương lai...

Chúng ta sẽ không bao giờ quên những tháng ngày đầy lịch sử này, chúng ta đã luôn có mặt cho nhau, ai cũng bị tổn thương, ai cũng lạnh, ai cũng ướt, cũng đói, cũng thiếu thốn đủ mọi bề, nhưng chúng ta vẫn luôn có mặt cho nhau, quan tâm, chăm sóc lẫn nhau, chúng ta đã xây dựng tình huynh đệ ngay trong những khoảnh khắc ngặt nghèo nhất.

Làm sao quên được hình ảnh sư chị Áo Nghiêm “đỡ đòn” cho Thầy Pháp Hội, làm sao quên được hình ảnh các sư anh, sư em chạy ra nằm giữa xe không cho xe chạy khi công an bắt Thầy Pháp Tụ, Thầy Pháp Sỹ lên xe, làm sao quên được ánh mắt đẫm lệ của sư chị nhìn một sư em khi sư em ấy bị xô từ trên cầu thang xuống, bị quất vào người bằng mấy cây dù…

Tất cả đã tô điểm thêm tình huynh đệ khắng khít trong mỗi chúng ta. Từ qua đến nay chúng ta đã chia sẻ cho nhau cái áo khô, cái quần còn tàm tạm trong khi ai cũng bị ướt và cũng cần đồ để thay. Không những thế, chúng ta còn nhận được sự quan tâm, chia sẻ từ các thầy, các sư cô ở Phật Học Viện Đà Lạt, bộ đồ mà sư em đang mặc ghi tên của một sư cô ở Lâm Đồng, ấm áp lắm thay tình huynh đệ nghĩa đồng môn. Tình thương yêu đó nó sẽ nằm mãi trong tận đáy lòng của sư em, nuôi dưỡng sư em suốt cuộc đời.

Mấy ngày qua sư em cũng mệt mỏi lắm, lo lắng lắm, băn khoăn lắm, rối ren lắm, vì sư em là một sư em còn quá nhỏ, sư em còn cả một tương lai dài thật dài ở phía trước. Ngoài kia trời mưa, mưa như trút nước, trong lòng sư em cũng mưa, mưa phùn rồi mưa nặng hạt, rồi mưa với gió giật mạnh và bão…

Đôi lúc tâm của sư em không hề nghe lời sư em mà chịu ở yên tẹo nào, nó nghĩ đủ thứ chuyện trên đời, nó chạy ngược chạy xuôi, chạy trong mưa gió bão bùng… để tìm một chỗ “trú mưa”, chạy mệt mà chưa tìm ra chỗ trú rồi sư em thất thểu đi trong mưa, chịu trận dưới mưa, khóc trong mưa… khóc trong tuyệt vọng, khóc trong bóng đêm, sư em muốn hét thật to, hét để át đi tiếng mưa, tiếng gió, tiếng sấm chớp, tiếng gọi của linh hồn Bát Nhã, tiếng oai hùng của Đại Lão Sơn… hét để át đi những gì từ tận đáy lòng sư em kêu gọi… nhưng tiếng hét không đủ lớn, bởi vì sư em không còn sức để hét, sư em tưởng sư em hét to lắm, nhưng chỉ to hơn tiếng thều thào trong cổ họng mà thôi.

Những giây phút sư em phải chống chọi với những đợt sóng vồ ập tới trong lòng. Sư em nghĩ về Mẹ, sư em đã khóc, thương mẹ nhưng biết làm gì đây, sư em nghĩ về Ba, sư em đau nhói tim, nghĩ về ba và cái lần quỳ xuống cầu xin Ba cho sư em được theo Thầy xuất gia thực tập, sư em đã phải phát nguyện trước nét mặt đầy nghiêm nghị và đặt trọn niềm tin của Ba nơi sư em.

Ngẫm lại mình ở đây sư em thoáng lo âu và run sợ, lo cho cuộc sống của mình ngày mai, run sợ vì bên ngoài công an đứng ngồi rải khắp, người dân thì bị khích động không còn đủ sáng suốt và bình an, rồi liệu tính mạng mình sẽ ra sao đêm nay??? Sư em đã bất an thiệt sự. Mệt mỏi. Lo âu. Lạnh. Ướt. Sư em lại bị cảm sau cái ngày dầm mưa ấy nữa...

Nhưng trong những giây phút yên lắng quây quần bên nhau, nhìn từng khuôn mặt của từng người con Bát Nhã, sư em không thoát khỏi những giây phút phải bật khóc, khóc vì sư em còn hạnh phúc khi được nhìn thấy từng khuôn mặt của từng sư anh, sư chị, và các sư em của sư em nữa, quý biết bao, cái giây phút nhìn rõ mặt của mọi người nó thiêng liêng biết bao, sư em không nói nên lời, hạnh phúc, nghẹn ngào, trân quý, trân quý cái giây phút mà sư em biết trân quý sự có mặt của từng người.

Sư em trân quý tấm lòng mà tất cả các thầy các sư cô ở Lâm Đồng nói riêng, trong cả nước và trên thế giới nói chung đã mang đến cho anh chị em chúng ta. Sư em biết rằng trong lúc này đây sư em cần phải vững tin lên nhất, mạnh mẽ lên nhất, vui tươi lên nhất, vì các sư anh, sư chị và các sư em cần sự có mặt của sư em.

Sư em tin vào những gì Thầy đã làm cho Phương Bối Am, tình thương, tấm lòng, tình huynh đệ ở Phương Bối Am, ở Thiền Duyệt Thất, Thầy đã làm mà không cần sự đáp trả, bởi khi Phương Bối Am hay Thiền Duyệt Thất ra đời Thầy đã tận hưởng sự có mặt đó một cách trọn vẹn. Cho nên dù Phương Bối Am hay Thiền Duyệt Thất không còn Thầy vẫn cảm thấy sung sướng vì Thầy đã có một mối tình đẹp với Đại Lão Sơn.

Giờ đây, trong sư em cũng có một mối tình đẹp với Bát Nhã, và 378 sư anh, sư chị, sư em còn lại ai cũng có một mối tình đẹp với Bát Nhã, nên Bát Nhã sẽ đi về tương lai, chúng ta sẽ có 379 Bát Nhã mới và hàng chục ngàn Bát Nhã mới cùng đi về tương lai. Bát Nhã là sự tiếp nối của Phương Bối Am và Thiền Duyệt Thất. Và ngày mai sẽ có hàng trăm ngàn sự tiếp nối của Bát Nhã, dưới hình thức ngày này hay dưới hình thức khác.

Thầy đã làm cho Phương Bối Am sống dậy hôm nay, và anh chị em chúng ta phải nắm tay nhau để làm cho Bát Nhã sống dậy. Bụt Tổ đang yểm trợ cho chúng ta. Thầy đang tin tưởng nơi chúng ta. Tăng thân khắp nơi đang trông đợi nơi chúng ta, và hàng trăm ngàn người trẻ Việt Nam đang trông đợi nơi chúng ta, tương lai của một nếp sống đẹp mà chúng ta đang mang về tương lai.

Xin đừng bỏ rơi. Chúng ta cần vững tin, cần nắm tay nhau thành một khối để cùng nhau dìu dắt Bát Nhã thân yêu đi về tương lai, cùng chư Bụt, chư Tổ và Thầy leo đồi thế kỷ ngắm sương giăng, mây phủ, thông reo, suối hát… Bát Nhã trên tay chúng ta còn bé lắm nên em bé Bát Nhã ấy cần sự có mặt của anh chị em chúng ta, cần niềm tin, cần tình huynh đệ, cần nụ cười, cần bước chân, hơi thở để vun bồi cho em bé Bát Nhã của chúng ta được “bụ bẫm” hơn.

Các sư anh, sư chị và các sư em thương!

Ngồi viết cho các anh chị em trong tâm trạng đang dần bình an và với một niềm tin lớn mạnh, trong sư em bỗng trỗi dậy bài hát thân yêu mà chúng ta luôn khắc ghi trong lòng:

“Đây Bát Nhã thân yêu, tiếng chuông ngân sớm chiều, phá tan đi bao ưu phiền, thù hận, tủi hờn, đưa người về, chốn bình an”.

“Cùng bước đi trên con đường hiểu thương, Rừng Phương Bối anh em nguyện khắc ghi, lời nguyện xưa quyết một lòng chung sống, dù gian khó ta quyết không sờn lòng”.

Đúng rồi, “dù gian khó ta quyết không sờn lòng”. Trong những giây phút thử thách đầy gian nguy sư em xin quỳ xuống nơi căn phòng này hướng về Bụt nơi sư em, hướng về Tổ nơi sư em, hướng về Thầy nơi sư em, sư em xin phát nguyện sâu sắc rằng “sư em nguyện đi với Tăng thân như một dòng sông, sư em sẽ làm một giọt nước bé nhỏ trong dòng sông đẩy con thuyền Bát Nhã đi tới, dù gian khó em nguyện không sờn lòng”. Sư em sẽ không phụ lòng cưu mang, che chở của Ôn Trụ Trì Phước Huệ một giây phút nào. Tình thương của Ôn lớn quá, tấm lòng của Ôn thấm thía quá, làm sao sư em nỡ lãng quên để chìm đắm vào lo buồn, đau khổ được khi đang sống trên đất ngôi chùa này.

Hai ngày qua sư em đã cố gắng để giữ cho tâm mình thật an, an những gì có thể để tập thở đều, tập cười tươi, tập bước đi chánh niệm dù là ra nhà vệ sinh, ra nhà ăn, hay chờ phòng tắm… vì sư em biết sư em đang đi trên đất ngôi chùa Phước Huệ thân yêu, sư em bước đi cẩn trọng, trân quý như đang bước đi trên đất Bát Nhã, con đường tới trai đường, thư viện, nhà bếp, Tâm Ban Đầu, Cốc Trà Thơm, Cánh Đại Bàng, đồi thông, công trường Bông Hồng Cài Áo,… tất cả là đất thiêng hết, và sư em thấy sung sướng lạ, sung sướng vì sư em vẫn còn được là người tu, được bước đi bình an, được che chở bởi tất cả những tấm lòng.

Bát Nhã vẫn sống động và đẹp trong lòng sư em và sư em biết trong lòng các sư anh, sư chị, các sư em khác cũng vậy. Chúng ta sẽ đi cùng nhau, có mặt cho nhau như một dòng sông, nắm tay nhau vững tin bước tới, cùng xây dựng một sự thực tập mới trong những giờ phút thử thách đáng ghi nhớ này. Sư em sẽ cố gắng thực tập cho thiệt tốt, nhưng sư em cần sự thực tập, yểm trợ và niềm tin của các sư anh, sư chị và các sư em nữa. Hãy có mặt cho sư em, hãy có mặt cho nhau “lời nguyện xưa quyết một lòng chung sống, dù gian khó ta quyết không sờn lòng”

Thương chúc các sư anh, sư chị, sư em có một giấc ngủ ngon. Chúc sư em cũng ngủ ngon, hi…hi… Con kính chúc Ôn Trụ Trì Phước Huệ ngủ ngon, Ôn hãy yên lòng và tin ở chúng con.

Kính thư
Sư em của Tăng thân

0 Góp ý kiến:

TÂM THƯ TĂNG THÂN BÁT NHÃ

Tăng Ni sinh và bạn trẻ Việt Nam trong và ngoài nước "... Chúng tôi vô cùng cảm động khi đọc “Huyết Thư” trên mạng phusaonline ngày 30/9/2009 của quý liệt vị. Chúng tôi rất biết ơn quý vị đã hết lòng yểm trợ cho chúng tôi trong thời gian qua. Huyết thư đó đã trấn an cho chúng tôi rất nhiều. Chúng tôi biết trong hoàn cảnh nào quý vị vẫn luôn có đó cho chúng tôi như những người sư anh, sư chị của mình, luôn sẵn sàng nâng đỡ yểm trợ hết lòng cho chúng tôi khi chúng tôi cần đến. Tuy thế chúng tôi vẫn đang ở trong tình thế bị động và rất bất an. Tuy được lánh nạn tại chùa Phước Huệ ở thị xã Bảo Lộc tỉnh Lâm Đồng sau hai lần bị hành hung và bị đuổi ra khỏi Tu Viện Bát Nhã, nhưng chúng tôi vẫn đang tiếp tục bị áp lực phải rời khỏi nơi đây và bị đe dọa sẽ bị hành hung như lần trước..."

"... Chúng tôi là những người tu sĩ trẻ thuộc tăng thân Tu Viện Bát Nhã, chúng tôi đang bị lâm nguy vì sự việc xảy ra vừa qua tại TV Bát Nhã ngày 27/9/2009. Chúng tôi đã bị hành hung, đánh đập và bị đuổi ra khỏi Tu Viện trong khi ngoài trời đang mưa bão (Các bạn có thể xem chi tiết trên phusaonline). Hiện tại chúng tôi đang tạm lánh nạn ở chùa Phước Huệ - Bảo Lộc, Lâm Đồng nhưng lại tiếp tục bị áp lực phải rời khỏi nơi đây mà chúng tôi không biết phải đi đâu. Chúng tôi đang bị đe dọa là sẽ bị hành hung như lần trước như tại TV Bát Nhã trong nay mai. Tình trạng rất nguy nan và khẩn cấp. Vì vậy, chúng tôi viết thư này xin các bạn trẻ bên ngoài giúp đỡ..."

Bài mới đăng

Tổng mục lục